Vua Chế Trời Nam - Tam Quốc Chế (Hồi 4)

Hồi IV
 
Trước nói: Nam Đồng Và Tự Do chia tay nhau trên dòng sông Tô Lịch mộng mơ trong một chiều mưa tầm tã. Cả hai ra về mà lòng đầy lưu luyến. Về phía Nam Đồng Jindo trách Hoàng Phở cái tội tham ăn, sợ người khác tranh mất phần mà để tuột khỏi tầm tay bao cung tần mỹ nữ. Còn về phía Tự Do Linhdanhthue và Siêu Cường thì nhất loạt kể công đã quên mình cứu chúa. Ai cũng tự nhận rằng nếu không có mình thì Romance đã defeat từ lâu. Các tướng ôm nhau cười hả hê rồi dẫn nhau ra “Bia Hơi HN”. Bên phía Nam Đồng Thành Tâm cũng cho các tướng đến thịt chó Nhật Tân.
 
Các tướng và quân sĩ vui vẻ cười đùa, ăn uống no say rồi ai về nhà nấy. Sau những ngày chiến chinh gian khổ, về lại thành Nam Đồng, một hôm Thành Tâm cho gọi Jindo rồi nói:
 
- Cổ nhân có câu: “Khuyển Mã Chi tình”. Ta với quân sư Diego tuy là bậc chủ tớ nhưng lúc nào ta cũng coi quân sư là bạn. Dù hoành cảnh có như thế nào thì ta vẫn biết ơn và tôn trọng quân sư. Nay đệ hãy về Thái Bình, bảo với quân sư rằng ta đã nghĩ lại và bỏ qua chuyện cũ. Quân sư hãy vì AoE mà quay lại thành Nam Đồng để cùng ta xây nghiệp lớn.
 
Nghe xong, Jindo tuân lệnh và lập tức lên đường. Chàng lên ngựa phi một mạch gần 200 dặm về thẳng đất Thái Bình. Đồng lúa bao la, cò bay thẳng cánh. Jindo miên man như quay về tuổi thơ với cây đa, giếng nước, sân đình. Tâm hồn đang treo ngược cành cây thì bỗng giật mình khi đàng sau có tiếng người quát lớn:
 
- Tên kia! Mày đi đâu, trong túi mày có gì?
- Ta đi tìm quân sư Diego, trong túi ta có tiền!
- Thế bây giờ trong đầu ngươi đang nghĩ gì?
- Ta đang nghĩ xem đường về nhà quân sư đi lối nào và có nên hỏi thăm người đang hùng hổ quát nạt ta hay không?
 
Người kia tiến lại gần, cười hề hề rồi nói tiếp: Ta thấy người là khách lạ nên giả vờ dọa ma xem người có sợ không. Chứ người quê vốn tính hiền lành, thật thà, tốt bụng, ngươi chớ có lo. Ai chứ quân sư Diego thì cả làng đều biết. Ngươi hãy đi ra phía bờ đê rồi nhằm hướng 12h, khi nào thấy một bức tường thành, có bức tượng người anh hùng dựng giáo đứng canh thì chính nhà quân sư Diego ở đó. Jindo cảm ơn người chỉ đường rồi thúc ngựa đi về hướng 12h. Chẳng mấy chốc đã thấy hiện ra trước mặt một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Jindo xuống ngựa bước vào, gặp người nhà Diego thì mới hay quân sư đã đi công tác xa mà chưa biết lúc nào về. Jindo nán lại (kiếm bữa cơm trưa) chờ đến chiều, vẫn không thấy quân sư nên xin phép gia đình rồi buồn bã ra về.
 
Jindo quay về thuật lại toàn bộ sự việc với Thành Tâm rồi bảo Thành Tâm chọn ngày lành, tháng tốt để quay lại Thái Bình. Thành Tâm buồn rầu mà nói:
 
- Đệ không phải đi nữa đâu, vì ta biết, có đi, có gặp thì quân sư cũng chẳng quay về. Không phải quân sư không có nhà mà biết chắc rằng ta sẽ cho đệ xuống mời rồi cố tình tránh mặt đó thôi. Ta đã dự liệu được là quân sư sẽ không bao giờ quay về với thành Nam Đồng này nữa. Vì bát nước đã hắt đi khó lấy lại cho đầy. Ta cho đệ đi cũng chỉ vì cái tình, với thành ý thể hiện sự tôn trọng, lòng biết ơn của ta vẫn hướng về người cũ mà thôi.
 
Nói rồi Thành Tâm quay đi với nét mặt đăm chiêu, Jindo ra về lòng cũng đầy tâm trạng.
 
Ít lâu sau, nhằm đúng ngày Tí giờ Dần. Khi tiếng gà gáy canh năm râm ran thì cũng là lúc Jindo thức dậy. Chàng thắp hương cầu trời cho chuyến đi thành công rồi vội vàng chuẩn bị hành lý, cơm nắm muối vừng, lên ngựa nhằm hướng Thái Bình, quyết gặp bằng được Diego.
 
Có lẽ trời đất cũng nghe thấu lời của Jindo nên lần này Chàng đi là gặp. Vừa bước đến đầu ngõ, Jindo gặp ngay… một tiểu đồng. Jindo xuống ngựa, tiểu đồng lễ phép ra chào rồi hỏi: Tướng quân có phải là Jindo ở thành Nam Đồng đó không? Jindo ngạc nhiên, tiểu đồng lại nói tiếp: Sư phụ sai tôi ra đón tướng quân ở đây. Người đang đọc sách ở thư phòng, mời tướng quân theo tôi. Hai người cùng nhau bước tới thư phòng. Jindo rất ngạc nhiên khi thấy cảnh “vườn không nhà trống”. Chàng quay mặt sang phía tiểu đồng, tiểu đồng cũng ngơ ngác không rõ lý do. Đoạn nói:
 
- Có lẽ sư phụ tôi vừa đi ra ngoài, tướng quân cứ ngồi nghỉ ngơi, đợi tôi đi tìm sư phụ.
 
Nói rồi rót nước lễ phép mời Jindo và xin phép ra ngoài. Jindo nhìn quanh thư phòng rộng rãi. Một khung cảnh choáng ngợp, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, bài trí công phu và sách vở nhiều như núi. Đọc qua một loạt các tiêu đề thấy toàn các sách viết về đế chế. Nào là “giáo trình đế chế nâng cao”, “kinh nghiệm và thủ thuật đánh team” rồi “AoE trị quốc bình thiên hạ”. (Hồi đó chưa có “Vua Chế Trời Nam” chứ nếu có thì cuốn sách quý này chắc cũng được Diego đặt nơi trang trọng nhất). Thấy một quyển để trên bàn, có lẽ là Diego đang đọc dở. Jindo tiến lại gần, mở ra xem, thấy tiêu đề là “Ông bầu đế chế” tiếng Việt Nam nhưng nội dung thì vô vàn thứ tiếng. Jindo không thể hiểu nội dung nhưng nhìn quốc kỳ chàng có thể nhận ra. Nào là Braxin, Argentina, Anh, TBN, Italia, Cameroon, Nam Phi, Nhật Bản, Hàn quốc… Jindo ngạc nhiên và nghĩ thầm khâm phục: Quân sư quả là người học rộng tài cao. Nếu nghiên cứu được cuốn sách này, tính sơ sơ quân sư cũng phải biết đến mười thứ tiếng. Đang miên man suy tư thì tiểu đồng lên gọi: - Mời tướng quân xuống phòng ăn dùng bữa sáng. Thầy tôi đang đợi người ở đó.
 
Jindo vội vã bước theo tiểu đồng đến phòng ăn. Khi thấy Diego, Jindo mừng khôn xiết tả không nói nên lời. Diego cũng không nén được cảm xúc. Hai người ôm chặt lấy nhau truyền hơi ấm nhớ nhung sau những ngày xa cách. Đoạn Diego nói:
 
- Ta biết huynh xuống thăm ta nên đã đợi ở thư phòng. Ngồi nghĩ miên man lại chợt nhớ ra tiết canh cháo lòng là món huynh khoái khẩu. Vậy nên đã tự tay đi mua, mời huynh thưởng thức.
 
Diego rót rượu, hai người uống cạn 100% rồi hàn huyên chuyện trên trời dưới bể. Jindo muốn vào việc luôn nhưng Diego thì cứ gạt đi rồi lảng sang chuyện khác. Mãi hồi sau Diego mới nói:
 
- Ta biết huynh lặn lội đường xa về đây là có mục đích gì. Đấy chắc không phải mục đích thăm ta. Nhưng thôi, chuyện đó bàn sau. Nay thiên hạ đang lúc thái bình, huynh đã về đến đây rồi thì cứ ở cùng ta rượu chè vài bữa. Lâu rồi ta cũng chẳng có người tri kỷ để hàn huyên.
 
Hai người lại cạn ly rồi hàn huyên từ sang tới chiều. Jindo vì lần này giấu Thành Tâm ra đi nên bắt đầu nóng ruột. Đoạn nói:
 
- Thưa quân sư, Thành Nam Đồng từ khi vắng bóng người bỗng trở nên hiu quạnh. Tướng quân thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Nay quân sư hãy vì đế chế mà quay về, để thành Nam Đồng được chứng kiến cảnh đoàn viên sum họp.
 
Diego bỗng khóc rống lên rồi nói trong nghẹn ngào nức nở:
 
- Người xưa thường nói : “Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung”. Dù có trong hoàn cảnh nào thì Con cũng không bao giờ chê Cha Mẹ khó. Từ thuở hàn vi đến thời thịnh vượng, ta với tướng quân đã gắn bó với nhau như những người ruột thịt. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tướng quân vẫn đối tốt với ta. Ơn nặng nghĩa đầy, là một người con thành Nam Đồng, ta còn nặng nợ với non sông mà có lẽ cả đời không trả hết. Nay tướng quân đã đích thân cho huynh về đây mời ta, với bổn phận làm tôi nếu ta không đi thì quả là đắc tội. Không phải ta còn để bụng chuyện xưa mà có lẽ là số trời, cái duyên của ta ở thành Nam Đồng không còn nữa. Huynh hãy về nói với tướng quân, ta không thể trở về nhưng tâm trí lúc nào cũng hướng đến Nam Đồng, hẹn kiếp sau cùng tướng quân xây nghiệp lớn.
 
Jindo cũng thổn thức bùi ngùi, biết không thể thay đổi được “ý trời” nên lặng lẽ cáo từ ra về. Dọc đường suy nghĩ miên man rồi bỗng dưng nghĩ ra diệu kế! Chàng ra roi thúc ngựa phi nước đại về thẳng Nam Đồng ra mắt Thành Tâm. Jindo kể lại toàn bộ sự tình và những nỗi niềm Diego nhắn gửi. Đoạn nói tiếp:
 
- Nay Romance đang còn đó. Thành Tự Do ngày càng vững chãi. Các cao thủ giang hồ lần lượt xuất hiện như nấm sau mưa. Tam Giác Bách Khoa đã như một vì sao lấp lóe trên bầu trời và Dương Quảng Hàm đang rục rịch tuyển quân. Chưa biết thực hư thế nào nhưng nghe thiên hạ đồn thì Tam Giác Bách Khoa qui tụ rất nhiều anh tài như những vì sao tinh tú. Tự Do với Bách Khoa lại cách nhau có nửa bước chân, vốn là chỗ gần gũi thân tình. Nếu họ hợp sức mà tiến về Nam Đồng thì chúng ta vô cùng bất lợi.
 
Đệ thấy Tô Hiệu là chốn địa linh nhân kiệt. Tướng quân hãy cho đệ 3 nghìn quân ra Tô Hiệu lập võ đường, chiêu hiền đãi sĩ, xây dựng căn cứ, mở rộng bờ cõi. Phòng khi có biến đệ sẽ hợp quân về Nam Đồng cùng tướng quân, khi đó thế lực của ta sẽ càng thêm vững mạnh. Đó cũng là lý do để mời quân sư Diego mà người không thể từ chối.
 
Thành Tâm lấy làm phải bèn lập tức cấp cho Jindo 3 ngìn quân, chọn ngày lành đi xây thành Tô Hiệu.
Năm đế chế thứ 3 of VN, Ngày rằm tháng giêng. Jindo dẫn 3 nghìn quân ra Tô Hiệu khai thiên lập địa. Mở võ đường AoE, liên tục chiêu sinh và ngày đêm luyện tập. Mặt khác Jindo lại cho quân đi mở rộng khắp nơi, lên rừng chặt củi săn voi, ở nhà thì ruộng vườn tăng gia sản xuất. Chẳng mấy chốc công cuộc xây thành, chuẩn bị lực lượng đã dần đi vào ổn định. Jindo giao việc quán xuyến trông coi Tô Hiệu lại cho đệ tử ruột là 6761 rồi một mình lên ngựa, lần thứ 3 về lại Thái Bình. Gặp lại Diego, Jindo thuật lại ngọn ngành rõ đầu đuôi rồi nói tiếp:
 
- Xưa kia quân sư nói không còn duyên với đất Nam Đồng nên đã từ chối mà không về. Nay ta đã lập ra thành Tô Hiệu, độc lập hoàn toàn, không còn dính dáng gì đến người xưa chốn cũ. Quân sư hãy vì ta một lần mà đi bình thiên hạ với ta.
 
Diego nghe nói thì nghẹn ngào, nắm chặt tay Jindo rồi thổn thức: Ta vô cùng cảm kích trước tấm thịnh tình của huynh, nhưng huynh thử nghĩ xem. Ta đã từ chối tướng quân thì về với huynh sao được. Chẳng lẽ một ngày ta lại đứng trong hàng quân Tô Hiệu nhìn về Nam Đồng với ánh mắt xa xăm. Bỏ thầy theo tớ là một việc chưa ai làm. Như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời cho thiên hạ cười chê. Nay ta nể cái tình của huynh đã tha thiết với ta, với nền đế chế nước nhà. Ta sẽ giới thiệu cho huynh một người mà so về tài có thể nói là hơn ta mười bậc. Người này tuy không du học đế chế ở Hawaii nhưng cũng từng kinh qua Harvard, văn võ song toàn, tài trí bẩm sinh, tư chất thông minh, tính tình thẳng thắn. Người này họ Nguyễn tên Đức Vượng tự là Bé Yêu quê miền Yên Bái. Theo học AoE từ thuở thiếu thời, nhưng chưa tìm được người tài chung tay xây thành làm bến đỗ mà vẫn sống ẩn dật trên giật trên giang hồ đó thôi. Nếu Tô Hiệu có được người này, thì việc bình thiên hạ dễ như trở bàn tay. Huynh hãy mau về lo việc đại sự, chúc việc lớn của huynh sẽ sớm thành công.
 
Jindo mừng lắm, đa tạ Diego rồi xin phép cáo từ, vội vã về thành Tô Hiệu rồi ngày ngày đi khắp chốn giang hồ tìm kiếm Bé Yêu.
 
Muốn biết Jindo tìm kiếm Bé Yêu ra sao và công cuộc phát triển thành Tô Hiệu như thế nào, xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ.
 

 

Bình luận