Vua Chế Trời Nam - Tam Quốc Chế (Hồi 3)
Hồi III
Lại nói về Cương ngố; Từ khi gặp Hoàng phở ra về đêm thường không ăn ngày thường không ngủ. Hết đi ra lượn vào rồi lại đi vào lượn ra. Có lúc người ta lại thấy chàng ngồi một mình dưới chân cầu khỉ, ngửa mặt lên trời cười mà không rõ lý do. Romance thấy vậy thì lo lắng lắm, bèn cho gọi Cương ngố đến hỏi thăm:
- Năm nay thời tiết khắc nghiệt, nắng lắm, mưa nhiều và mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt. Thấy dạo này đệ có vẻ không bình thường ta e bệnh ngố của đệ ngày càng có chiều hướng nặng thêm. Đệ nên về tư gia tĩnh dưỡng một thời gian. Ta cắt phép cho đệ nghỉ một tuần, chứ nếu cứ như thế này mà luyện AoE thì có ngày tẩu hỏa nhập ma.
Cương ngố mỉm cười ra về. Romance lắc đầu ái ngại!
Bỗng dưng… được nghỉ, quá rảnh rỗi nên hàng ngày Cương ngố thường lân la đến các quán nước chè trước cổng thành Nam Đồng để thăm dò đối thủ. Bữa ấy, ngồi chưa ấm chỗ, vừa chuẩn bị bắn bi thuốc lào thì nghe phía đông cổng thành dân chúng bàn tán xôn xao. Lát sau thấy một đạo sĩ trong thành dắt ngựa bước ra mang theo tay nải, hành lý, nước mắt đầm đìa lên ngựa nhằm hướng đông thẳng tiến. Người lên ngựa kẻ chia bào. Dân chúng và các quan đưa chân vẫy chào mãi không thôi xem chừng lưu luyến và bịn rịn lắm!
Cương ngố hỏi ra mới biết sự tình đó là Diego vừa bị Thành Tâm cho về quê thồ lúa. Chàng lại ngửa mặt lên trời mà cười, mọi người xung quanh lại không hiểu lý do và cho rằng: chắc đây là thằng ngố. Cương ngố không nói, trong bụng nghĩ thầm: Cơ hội để ta san phẳng cái thành Nam Đồng là đây rồi nên vội vàng thanh toán tiền nước chè, lên ngựa phi một mạch về Ngõ Tự Do, ra mắt Romance. Thuật là toàn bộ sự việc từ khi gặp Hoàng phở và việc ngấm ngầm theo dõi Nam Đồng từ bữa đó đến nay.
Romance nghe xong, nét mặt cũng trầm ngâm giống Thành Tâm hôm trước. Cầm điếu thuốc lào châm hết 3 bó đóm mà chưa hút được điếu mô. Châm mãi không còn gì để châm (không lẽ lại châm lửa đốt nhà?) nên cuối cùng mới chậm rãi nói:
- Hôm qua ta xem thiên văn, thấy một vì sao trên chòm sao Bắc đẩu bay về phía đông rồi mờ dần nhưng không tắt. Nay lại nghe đệ kể chuyện Diego thì ắt điềm này ứng vào đó chẳng sai. Ta từ lâu cũng đã nghe Thành Tâm và Nam Đồng là một thế lực AoE vô cùng hổ báo. Mấy lần cũng định cáo chồn kéo quân sang Nam Đồng xem hổ báo ra sao. Nhưng vẫn ngại Nam Đồng thành cao, hào sâu địa hình lại hiểm trở. Hơn nữa các tướng tài như Hoàng Phở, SS, Jindo và đặc biệt là quân sư Diego là những vì sao tinh tú. Nay Diego đã đi mà Thành Tâm lại định ngày kéo quân sang thì ngại gì ta không chiến. Thời gian từ nay đến 22/12 cũng chẳng còn nhiều. Đệ hãy về cùng Linhdanhthue, Siêu Cường tập trung binh sĩ, gấp rút luyện tập để chờ ngày cùng ta ra trận.
Cương Ngố tuân lệnh lập tức ra về và bắt tay ngay vào việc chuẩn bị lực lượng.
Lại nói về Thành Tâm. Từ khi đuổi Diego về Thái Bình thì lòng buồn vô hạn. Thường uống rượu một mình mà nước mắt rưng rưng. Tự hứa với lòng rằng sẽ làm hết sức mình để sớm bình định Ngõ Tự Do. Khi đó sẽ cho người đi mời Diego về trong ngày vui đại thắng. Thành Tâm miệt mài cùng quân sĩ luyện tập không kể ngày đêm. Chẳng bao lâu ngày 22/12 đã tới. Buổi sáng hôm ấy, phía cổng thành Nam Đồng, cờ xí nghợp trời, cồng chiêng inh ỏi. Thành Tâm cỡi Cavalny hùng dũng đi đầu, vai mang cung tên, tay cầm quẩy đá. Tả có SS, hữu có Jindo, Hoàng Phở đi sau hộ tống vũ khí quân trang (bao gồm phím, chuột, tai nghe và một số thứ linh tinh). Đại binh Nam Đồng hùng dũng tiến đánh Ngõ Tự Do.
Chiều tà ngày 22/12 năm AoE 1st of VN, đại quân của Nam Đồng tiến sát đến bờ bắc sông Tô Lịch. Thành Tâm ra lệnh cho quân sĩ hạ trại. Cơm nước xong xuôi, Thành Tâm cho gọi Hoàng Phở, SS, Jindo đến phân công công việc.
- Ngày mai Jindo mang 3 nghìn quân Yamoto ra đóng chốt phía tây, hướng 12h. Nơi ấy là chỗ hiểm yếu, lại đầu sóng ngọn gió, quân địch rất dễ đánh vào nên đệ phải hết sức đề phòng. SS mang 3 nghìn quân Palmyran đóng ở phía đông, hướng 16h. Nơi ấy cũng là chỗ yếu hiểm nên đệ phải vô cùng cẩn thận. Hoàng Phở dẫn 3 ngìn quân Hiltite án ngữ mặt trước 14h, phía sát bờ sông. Còn ta cùng 3 nghìn quân Asyyrian sẽ ở lại giữ trại. (Thành Tâm nằm sát mép tường góc 14h ung dung suốt ngày đánh đàn thổi sáo)
Romance ở Thành Tự Do nghe quân do thám báo về là Hoàng Phở dẫn 3 nghìn quân Hiltte đã tiến sát miền biên ải. Hiện đang dựng trại và bày binh bố trận ở bờ bắc sông Tô Lịch. Lát sau lai nghe tin cấp báo. SS cầm Palmyran đã tiến xuống phía đông, lại thêm Jindo cầm Yamoto đang nhằm hướng tây thẳng tiến. Thế địch rất mạnh, đi đến đâu đều phang phập phũ phàng và chém giết điên cuồng đến đó. Romance thất kinh nghĩ thầm: Cái lão Thành Tâm này ghê ghớm thật, Lão dồn lực cho hai chém tuyển đi đầu nhằm chém phũ quân ta, đợi khi ta sức cùng lực kiệt rồi lão dẫn đại binh Assy hợp với quân Hittite của Hoàng Phở tổng tấn công và nổi dậy ốp chết quân ta. Chiến thuật này ta học từ thuở vỡ lòng, sao có thể lừa ta được. Nghĩ đoạn, Romance cho gọi các tướng, ra nhận lệnh và dặn dò:
- Nay ta giao cho Siêu Cường lĩnh 3 nghìn quân Assyrian (vốn chạy nhanh như ngựa) cùng 2 vạn thực 2 vạn gỗ ra phía đông nhằm góc 17 giờ mà dựng trại. Tổ chức móc máy. Nếu địch đánh thì không được chống mà chỉ có chạy. Chạy, chạy và chạy! Làm sao kéo dài thời gian và giảm thiệt hại quân mình một cách thấp nhất. Linhdanhthue lĩnh 3 nghìn quân Greek đi mai phục ở phía tây, chặn đường, cướp lương của địch. Vì Thành Tâm chắc chắn sẽ tiếp lương cho Jindo . Khi cướp được lương phải lập tức chuyển ngay về đại bản doanh của ta. Cương Ngố tập hợp toàn bộ lực lượng còn lại, cùng ta sẽ dẫn đại quân tiến đánh Thành Tâm. Chiến thuật sẽ là như thế… như thế...! các tướng răm rắp tuân lệnh và lập tức lên đường!
Ngay sáng hôm sau đại quân của Tự Do gồm Sumerian (máu trâu như voi) của Cương Ngố, và Shang (quân nhiều như kiến) của Romance rầm rập lên 70 chiến thuyền vượt sông Tô Lịch đánh trực diện vào mặt tiền của đại bản doanh Nam Đồng, nơi Thành Phở đóng quân.
Buổi sáng hôm ấy, khi Hoàng Phở mới ngủ dậy, bỗng thấy phía xa khói bụi ngập trời, một đoàn quân ầm ầm như thác lũ cuồn cuộn tiến lại. Hoàng phở thất kinh vội bước ra trước cửa trại để xem thì Cương Ngố đã dẫn quân đến gần đứng từ xa quát lớn:
- Thằng chủ quán phở thiu, thịt thừa, bún thối kia. Khi xưa ta tha cho cái mạng … của ngươi là bởi vì chỗ đó không phải chiến trường. Hôm đó ta có chém defeat ngươi thì chiến thắng của ta cũng chẳng có gì là quang minh chính đại. Nay cơ hội ấy đã đến rồi, nếu còn nhớ lời hẹn xưa và nếu ngươi là anh hùng thì hãy ra đây cùng ta phân tài cao thấp.
Hoàng Phở cũng chẳng vừa chỉ thẳng tay hướng mặt Cương Ngố mắng rằng:
- Ngươi vốn dĩ cũng chỉ là đồ vô danh tiểu tốt, dựa bóng Romance, ăn tục, nói leo mà không biết nhục. Suốt đời bị thiên hạ gọi là Cu ngố mà không biết hổ thẹn hay sao?
Nói rồi Hoàng Phở vội lấy ngựa, mang đao xông thẳng vào Cương Ngố chém túi bụi. Cương Ngố vội vàng né tránh rồi cũng quay đao chém trả. Hai bên hổ báo điên cuồng đánh nhau chừng 200 hiệp mà chưa phân thắng bại. Đúng lúc đó Romance dẫn đại quân đi sau cũng vừa tới kịp. Romance ra lệnh cho đại quân nhất loạt tràn lên. Hoàng phở thấy vậy vội quay đầu về trại, ra lệnh cho 2 vạn cung trần nhất loạt bắn ra. Hai bên loạn tiễn phân thây, quân thiệt hại nhiều vô số kể. máu chảy thành dòng như nước đổ về sông. Quân của Romance đông hơn lại trâu máu nên nhanh ***ng chiếm phần lợi thế. Hoàng Phở biết mình bất lợi bèn thu thập tàn quân, bỏ trại chạy về đại bản doanh của Nam Đồng. Romance thừa thắng xông lên, quyết liệt đuổi theo, truy sát đến cùng. Chẳng bao lâu, đại quân của Tự Do đã kéo đến vây kín đại bản doanh của Nam Đồng. Thành Phở hớt hải chạy về ra mắt Thành Tâm và thuật lại toàn bộ sự việc. Thành Tâm bối rối vô cùng, trong lòng tơ vò trăm mối.
- Như vậy Romance đã đọc vị được chiến thuật của ta rồi. Y đúng là người tài, thiên hạ đồn đại quả không sai. Giờ đây giá như có quân sư Diego ở đây thì hay biết mấy.
Thành Tâm than thở một hồi rồi cũng bình tâm lại. Lệnh cho quân sĩ lập tức đắp thành to, xây chòi cao cố thủ. 1vạn cung trần cùng 2 vạn quẩy đá luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Đoạn lại cho người mang mật thư đi gửi SS,Jindo. Romance thì ngày đêm công phá, lương thực và binh khí do Linhdanhthue cướp được liên tục chuyển về nên lực lượng quân đội của Tự Do ngày càng hùng mạnh. Mọi việc diễn ra đúng kế hoặch, thế trận đang áp đảo hoàn toàn. Romance hả hê nói với ba quân:
- Ngày bắt sống Thành Tâm, san phẳng Nam Đồng không còn xa. Ta chẳng cần đánh vội, chỉ cần bao vây cấm vận một thời gian Thành Tâm ắt phải cho người đi gọi SS và Jindo kéo quân về giải vây. Khi đó ta đã bố trí Linhdanhthue và Siêu Cường chặn đường tiêu diệt. Đợi mãi không thấy hai tướng dẫn quân về, doanh trại thì thực hết, gỗ tàn tất nhiên quân sẽ loạn. Khi ấy …khà khà khà… Thành Tâm không dẫn quân ra hàng ta mới lạ!
Lại nói về SS và Jindo. Hai tướng tài cầm hai đội quân tinh nhuệ, Là lực lượng chủ lực đi tiên phong nhằm chém phũ, tiêu hao sinh lực địch. Ai ngờ Romance đã bắt được bài nên SS và Jindo không có đối.
Ròng rã mấy tháng trời cứ ban ngay thì quân bên phía Nam Đồng tỏa ra mọi hướng lùng sục, càn quét. Nhưng hầu như không thể đối đầu vì quân bên phía Tự Do cứ thấy bóng quân Nam Đống là chạy. Đêm đến sau một ngày lục sục mệt mỏi, quân Nam Đồng trở về trại mà giấc ngủ không yên, lúc nào cũng thon thót giật mình, nơm nớp lo âu sợ quân Tự Do đánh lén. Lương thảo ngày càng cạn kiệt vì đường tiếp lương Từ Thành Tâm đã bị quân Tự Do chặn đường cướp hết. Quân sĩ thì mệt mỏi, tướng lĩnh chán nản, lại không biết tin từ Thành Tâm ra sao. Đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì một ngày Jindo nhận được mật thư từ Thành Tâm. Vội mở ra xem, thư viết: “Nay Romance dẫn đại quân đánh tan Hoàng Phở, giờ đang vây ta rất rát. Đệ thông cảm vì bây giờ ta không thể chuyển lương được nữa. Tình thế gấp lắm rồi, chỉ nội trong vài ba ngày nữa là chúng đánh tan ta. Nay thành Tự Do đang bỏ trống đệ hãy gấp rút tiến đánh, chiếm thành để tạo áp lực trên chiến trường. Khi đệ đã chiếm được Tự Do thì ắt hẳn Romance phải kéo quân về. Ta đã thư cho SS mang quân mai phục dưới chân Cầu Khỉ. Đệ ở trong thành chuẩn bị lực lượng, đợi khi ta đuổi theo Romance đến gần Cầu thì sẽ đốt lửa làm hiệu, đệ lập tức kéo quân ra. Ba mũi giáp công, phen này Romance có mà đi đường biển. Tái bút: Nếu vào thành mà bắt được các cung tần mỹ nữ của Romance thì không được manh động. Việc này ta đã giao cho Hoàng Phở, đến lúc đại quân Nam Đồng hợp nhất ở thành Tự Do rồi chúng ta cùng xử lý.
Đọc xong thư, Jindo cho quân lập tức lên đường, tiến vào thành Tự Do như chỗ không người. Quân ở lại trông thành rất ít, chủ yếu là đàn bà, trẻ con, và một số lính bị thương nên kháng cự yếu ớt. Jindo lấy xong thành, đối đãi rất tử tế với bầu đoàn thê tử và số quân sĩ ở lại của Romance. Đoạn một mặt ổn định lại lực lượng, mặt cho người về báo tin chiến thắng cho Thành Tâm.
Trong khi đó, về phía Romance vẫn chờ tin chiến thắng của Linhdanhthue và Siêu Cường. Còn mình chỉ chờ Thành Tâm ra hàng mà không đánh rát.
Chợt một ngày có người báo hung tin Thành Tự Do đã mất. Romance vẻ mặt thất thần lòng như lửa đốt, đập phím sưng tay, ném chuột xuống sàn, mắt trừng lên thét lớn. “Thành Tâm...! Ngươi quả là con cáo già. Bằng mọi cách ta phải lấy lại thành Tự Do. Nếu Tự Do mất đi thì ta còn sống trên cõi đời này làm gì nữa. Đoạn cho đại quân lập tức nhổ trại tiến về cứu Tự Do. Thành Tâm nghe tin ngửa mặt lên trời mà cười, đoạn cũng cho đại quân gấp rút đuổi theo. Khi đại quân của Romance về gần đến chân Cầu Khỉ. Chợt thấy trước mặt lửa cháy ngợp trời, quân của SS từ bốn phía lao ra chặn đường. Phía sau thì đại quân của Thành Tâm đang ùn ùn tiến tới. Ronmance giao cho Cương Ngố kháng cự mặt sau còn mình thì tả xung hữa đột mở đường máu cho quân tiến qua cầu. Quân hai bên lao vào nhau chém giết điên cuồng. Xác chết ngổn ngang, nằm la liệt dưới chân cầu, quân sĩ hai bên thiệt hại nhiều vô số kể. Đánh nhau một hồi , SS thấy mình yếu thế không phải là đối thủ của Romance nên vừa đánh vừa lui chờ quân của Jindo trong thành ra tiếp ứng. Khi Jindo kéo quân tới nơi, hợp với SS hai người lập tức cho quân phản công trở lại. Romance một mình cân hai, phía sau thì Cương Ngố đang bị Hoàng Phở và Thành Tâm “hấp diêm” tập thể. Giao tranh diễn ra giữ dội, tiếng ngựa hí, quân reo, cùng với tiếng binh khí va chạm vào nhau rung động cả một góc trời. Xác quân sĩ ngổn ngang nhiều như ngã rạ. Hai bên đánh nhau từ sáng tới chiều thì quân bên phía Tự Do có phần yếu thế. Romance biết thế lực không cân, nếu tiếp tục giao tranh thì nguy cơ defeat là rất lớn. Romance vội vàng rút lui, cho quân chạy lòng vòng vào trong các ngỏ hẻm. Thành Tâm tức tốc thúc ngựa xua quân đuổi theo truy sát điên cuồng. Quân của Romance thiệt hại gần quá nửa. Romance chạy mãi, chạy mãi… Đến khi mệt nhoài thì bỗng đâu chiêng trống vang lừng, cờ xí ngợp trời một đoàn quân ào ào tiến rới. Romance hoa mắt ***ng mặt nhủ thầm: “ Trời hại ta rồi. Không lẽ Romance danh tiếng oai hùng lẫy lừng mà lại chết ở xó xỉnh này sao?!” Nghĩ rồi rút kiếm định quyên sinh nhưng Linhdanhthue và Siêu Cường đã đứng ngay trước mặt. Hai bên gặp nhau, mừng mừng, tủi tủi, không nói nên lời. Romance vội cùng Cương Ngố thu thập tàn quân, hợp cùng Siêu Cường, Linhdanhthue nhất tề xông lên. Thành Tâm bị phản công bất ngờ thì vô cùng bối rối, lại không quen các ngõ ngách của Tự Do nên đội hình, quân sĩ của Thành Tâm nháo nhác, hỗn loạn. Mạnh ai nấy chạy, mỗi người một nơi, các tướng bên phía Nam Đồng không hợp được quân nên bị phía Tự Do đánh cho te tua tơi tả. Thành Tâm cùng một số tướng sĩ gom nhóm tàn quân chạy một mạch về phía sông Tô Lịch. Romance thừa thắng xông lên đuổi theo truy sát. Quân của Nam Đồng chen lấn xô đẩy trên các con thuyền để tìm cách vượt sông. Trên bờ quân Tự Do bắn tên xuống như mưa. Quân của Nam Đồng phần vì rơi xuống sông phần vì dính tên của Tự Do mà thiệt hại nhiều không kể xiết. Thành Tâm về đến đại bản doanh bên bờ bắc, thoát chết một phen, bạt vía kinh hồn nhưng cũng nhanh ***ng lấy lại tinh thần. Cho quân ổn định lực lượng, xây thành đắp lũy, tích trữ quân lương để chiến đấu lâu dài. Romance cũng cho đại quân dựng trại bên phía bờ nam ngày đêm không ngừng luyện tập. Hai bên như hai con hổ gầm gừ giằng co nhau hai phía bờ sông hết ngày này qua tháng nọ.
Mùa đông năm ấy, mưa gió điên cuồng, nước Sông Tô lịch dâng cao, dân chúng và quân sĩ hai bên đều mỏi mệt. Lại thêm quen sống và chiến đấu trên địa hình Hill Country nên hai bên ký hiệp định đình chiến. Thành Tâm kéo đại binh về thành Nam Đồng còn Romance cũng nhổ trại cho đại binh về Ngõ Tự Do. Chiến tranh tạm qua, dân chúng tạm sống trong những ngày yên bình nhưng thiên hạ bắt đầu phân chia và ân oán giang hồ cũng bắt đầu từ đó...
Muốn biết thiên hạ rồi sẽ ra sao. Các cao thủ nào rồi sẽ xuất hiện trên giang hồ. Xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ!
Bình luận